Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

СТОЮ НА ПОЛУСТАНОЧКЕ – EM Ở TRÊN GA NHỎ “VALENTINA TOLTUNOVA”

Bài hát “EM Ở TRÊN GA NHỎ” là bài hát vàng của nữ ca sĩ Valentina Tolcunova. Một bài hát rất tình cảm như tâm sự của một thiếu nữ mới lớn lên với cuộc sống rất bình dị như những bông hoa, như cỏ cây ven đường. Nghe tên bài hát: “EM Ở TRÊN GA NHỎ”, hay đúng hơn tiếng Việt mình có từ ga xép và ga phụ, ta cũng có thể hình dung ra cô thiếu nữ rất khiêm tốn đợi chờ bạn trai ở một cái ga nhỏ dùng để tránh tàu thôi, chứ không phải những nhà ga to lớn, nơi hành khách ra vô nườm nượp. Với tấm lòng thương yêu nhân hậu, hướng tới cái thiện, căm thù những cái ác, sống với mọi người bằng tất cả lương tâm lẽ phải cuộc đời. Mặc cho năm tháng trôi nhanh, nhưng người thiếu nữ bình dị đó không bị những cám dỗ của cuộc đời, vẫn sống chân chất như những ngày xưa, không hoa hòe hoa sói mà như tấm vải thô mộc mạc. Hãy tìm em anh nhé, em chỉ là một cô nữ công nhân thật giản dị trong đám bạn gái mà thôi, con người chẳng già nua so với lứa tuổi, thật dịu dàng và tự tin:
Hãy nhìn vào đôi mắt em đây,
Anh sẽ tìm được kho báu vật,
Cuộc đời anh chưa thấy bao giờ.



СТОЮ НА ПОЛУСТАНОЧКЕ – EM Ở TRÊN GA NHỎ “VALENTINA TOLTUNOVA”
Музыка: Катаев И. Словa: Анчаров М.

Стою на полустаночке
В цветастом полушалочке,
А мимо пролетают поезда.
А рельсы-то, как водится,
У горизонта сходятся,
Где ж вы, мои весенние года.
Где ж вы, мои весенние года.
Em đang đứng ở trong ga nhỏ
Dưới mái che sặc sỡ muôn màu,
Chạy vút qua là những con tàu.
Còn đường ray tựa như đôi bạn,
Ở cuối chân trời được gặp nhau,
Hỡi những năm tuổi xuân yêu dấu,
Người ở nơi nào có biết chăng?
Жила, к труду привычная,
Девчоночка фабричная,
Росла, как придорожная трава.
На злобу неответная,
На доброту приветная,
Перед людьми и совестью права.
Перед людьми и совестью права.
Em sinh ra vốn người lao động,
Nữ công nhân giản dị đời thường,
Và lớn lên như cây cỏ ven đường.
Chẳng bao giờ gây lòng thù hận,
Sống đầy lòng nhân hậu mà thôi,
Với mọi người bằng lương tâm lẽ phải.
Chan chứa tình nhân ái yêu thương.
Колёсики всё кружатся,
Сплетает нитка кружево,
Душа полна весеннего огня.
А годы, как метелица,
Всё сединою стелятся,
Зовут плясать, да только не меня.
Зовут плясать, да только не меня.
Những bánh xe vẫn cứ quay tròn,
Như đăng ten vẫn đang bện chỉ,
Tâm hồn tràn ngập lửa xuân thì.
Còn năm tháng cứ tựa cuồng phong,
Đang trải rộng một màu sáng bạc,
Như gọi mọi người vào vũ điệu,
Nhưng anh ơi, chớ có gọi em.
Что было - не забудется,
Что будет - то и сбудется,
Да и весна уж минула давно.
Так как же это вышло-то,
Что всё шелками вышито
Судьбы моей простое полотно.
Судьбы моей простое полотно.
Bao quá khứ làm sao quên được,
Tương lai kia chắc cũng sẽ về,
Còn mùa xuân đã qua rồi từ lâu.
Nếu tất cả trôi nhanh như vậy,
Thì ta thêu chỉ lụa để làm chi.
Ngẫm lại đời mình sao bình dị,
Chỉ như tấm vải mộc mà thôi.
Гляди, идёт обычная
Девчоночка фабричная,
Среди подруг скромна не по годам.
А подойди-ка с ласкою,
Да загляни-ка в глазки ей,
Откроешь клад, какого не видал.
Откроешь клад, какого не видал.
Nhìn đi anh, một nữ công nhân
Đang nhè nhẹ bước đi trên phố
Thật bình dị giữa bạn bè cùng tuổi.
Với dáng đi trìu mến làm sao,
Hãy nhìn vào đôi mắt em đây,
Anh sẽ tìm được kho báu vật,
Cuộc đời anh chưa thấy bao giờ.
Стою на полустаночке
В цветастом полушалочке,
А мимо пролетают поезда.
А рельсы-то, как водится,
У горизонта сходятся,
Где ж вы, мои весенние года.
Где ж вы, мои весенние года.
Em đang đứng ở trong ga nhỏ
Dưới mái che sặc sỡ muôn màu,
Chạy vút qua là những con tàu.
Còn đường ray tựa như đôi bạn,
Ở cuối chân trời được gặp nhau,
Hỡi những năm tuổi xuân yêu dấu,
Người ở nơi nào có biết chăng?

TP. Hồ Chí Minh 07.04.2010
Minh Nguyệt dịch