Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

ПАРОМЩИК - NGƯỜI LÁI ĐÒ “ALLA PUGACHEVA”


ПАРОМЩИК - NGƯỜI LÁI ĐÒ “ALLA PUGACHEVA”
Lời Việt của Vũ Vinh Quốc  (Trường ĐH tổng hợp Krasnodar)


Упала ранняя звезда.
В полях прохлада,
Плывет паром, поет вода
О чем-то рядом.
И там, где светится река
У тихой рощи,
Соединяет берега
Седой паромщик.
Những ánh sao tàn, tan biến trên đồng
trong sớm mai lạnh giá.
Xao xuyến con đò, sóng nước dạt dào,
như nói điều gì đó.
Lấp lánh bến bờ, im ắng khu rừng
thấp thoáng mái đầu trắng.
Con đò anh mang, nối nối đôi bờ xa
vẫn chung một dòng sông.

Разлук так много на земле
И разных судеб,
Надежду дарит на заре
Паромщик людям.
То берег левый нужен им,
То берег правый,
Влюбленных много, он один -
У переправы.
Những phút chia ly, những nỗi riêng tư
tiếp nhau nhiều biết mấy.
Sớm sớm anh mang, những lứa yêu đương
mối hy vọng yêu thương.
Lúc đứng nên đông, lúc ngó bên tây
sớm hôm cùng sóng nước.
Giữa niềm vui lứa đôi, anh cùng đò chờ bên sông.

Струится время без конца
У тихой рощи,
Венчает юные сердца
Седой паромщик.
Но нас с тобой соединить
Паром не в силах.
Нам никогда не повторить
Того, что было.
2. Năm tháng trôi hoài, canh suốt đôi bờ
Đò anh bên rừng vắng
Anh nối bến bờ, cho những mối tình
những trái tim nồng thắm.
Nhưng trái tim này, với trái tim người
đò anh không thể nối.
Xa rồi còn đâu, nhắc đến làm chi
nỗi đau năm dài qua.

Разлук так много на земле
И разных судеб,
Надежду дарит на заре
Паромщик людям.
То берег левый нужен им,
То берег правый,
Влюбленных много, он один -
У переправы.
Những phút chia ly, những nỗi riêng tư
tiếp nhau nhiều biết mấy.
Sớm sớm anh mang, những lứa yêu đương
mối hy vọng yêu thương.
Lúc đứng nên đông, lúc ngó bên tây
sớm hôm cùng sóng nước.
Giữa niềm vui lứa đôi, anh cùng đò chờ bên sông.

Bài hát này do ca sĩ Alla Pugacheva trình bày, là một trong những bài hát hay của năm 1985 tại Liên Xô.
BÀI THƠ (sưu tầm)

NGƯỜI LÁI ĐÒ

Sao sớm tan trên cánh đồng lạnh giá
Đò chèo ngang sóng nước hát rì rào
Một dòng sông trong rừng vắng lao xao
Cặm cụi đôi bờ, người chở đò tóc bạc

Những số phận, biết bao nhiêu chia cắt
Người lái đò dệt hy vọng lúc bình minh
Cho cả hai bờ kết bóng với hình
Bao đôi trẻ, chỉ mình ông gối chiếc

Thời gian như cánh chim qua rừng biếc
Bao lứa đôi cảm tạ người xe duyên
Chỉ đôi ta chẳng nối nổi con thuyền
Chẳng bao giờ có lại điều đã mất.