Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2013

СЕРДЦЕ МАТЕРИ- TRÁI TIM NGƯỜI MẸ


Một bài thơ về mẹ rất hay do tài năng trẻ mới 4 tuổi Маринa Павленко trình bày, xin được giới thiệu cùng các bạn. Đây là bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Kirgistan- Aal Tokombaev.
СЕРДЦЕ МАТЕРИ- TRÁI TIM NGƯỜI MẸ


В комнате звучит надрывный кашель,
Маленькая женщина слегла,
Много лет в квартире нашей
Одиноко в комнате жила.
Trong phòng vang lên tiếng ho đau đớn,
Người phụ nữ yếu gầy đang ốm,
Nhiều năm rồi trong căn nhà nhỏ
Mình mẹ cô đơn sống ở trong phòng.
Письма приходили, только редко...
И тогда, не замечая нас
Все ходила и шептала: «Детки,
Вам ко мне собраться, хоть бы раз.
Thư từ gửi về, cũng chỉ đôi khi…
Và khi mẹ chẳng nhận thấy chúng con
Mẹ chậm bước và thì thầm: Các con ơi,
Về với mẹ đi, dẫu chỉ một lần.
Ваша мать согнулась, поседела,
Что ж поделать- старость подошла.
Как бы хорошо мы посидели
Рядышком у нашего стола.
Mẹ của con lưng còng, tóc bạc,
Biết làm gì đây khi tuổi già đến rồi.
Thật tốt đẹp nếu mình ngồi với nhau
Xum họp bên bàn của gia đình.
Вы под этот стол пешком ходили,
Песни пели в праздник до зари,
А теперь разъехались, уплыли,
Разлетелись... Вот и собери».
Dưới bàn ấy các con hay quây quần,
Trong ngày lễ hát cho tới bình minh,
Còn bây giờ đã đi về muôn nẻo,
Bay xa rồi…Nào họp mặt về đây”
Заболела мать, и той же ночью
Телеграф не уставал стучать:
- Дети, срочно, Дети, очень срочно
Приезжайте, заболела мать.
Mẹ ốm rồi vào ngay đêm hôm ấy
Điện báo không mệt mỏi gõ liên hồi:
- Các con ơi, mau lên, mau lên nhé
Hãy về nhanh lên, mẹ mới ốm rồi.
Из Одессы, Таллина, Игарки
Отложив до времени дела,
Дети собрались, но очень жалко-
У постели, а не у стола.
Từ Odessa, Tallin, Igarka
Bỏ công việc vẫn còn dang dở,
Các con quây quần, nhưng tiếc thay-
Ngay bên giường, không phải quanh bàn.
Гладили морщинистую руку,
Мягкую, серебряную прядь.
Почему же дали Вы разлуке,
Между вами так надолго встать.
Vuốt ve đôi bàn tay nhăn nheo,
Mớ tóc mềm mại như suối bạc.
Sao các con lại phải chia lìa,
Để lâu rồi mới gặp lại nhau.
Мать ждала вас в дождь и снегопады
В тягостной бессоннице ночей.
Разве горе дожидаться надо,
Чтоб приехать к матери своей.
Mẹ đợi các con trong mưa và bão tuyết
Trong những đêm mất ngủ nặng nề.
Không có lẽ phải chờ đợi đau khổ,
Để trở về với mẹ mình hay chăng.
Неужели только телеграммы
Привели вас к скорым поездам?
Слушайте! Пока у вас есть мамы,
Приезжайте к ним без телеграмм!
Có lẽ nào chỉ có những bức điện thư
Mới đưa các con tới chuyến tàu nhanh?
Hãy nghe đây! Khi bạn đang còn mẹ,
Về với mẹ đi khỏi cần điện thư nhé.


TP. Hồ Chí Minh 17.02.2013
Minh Nguyệt dịch.