Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

ПЕСНЬ О СОЛДАТЕ - BÀI CA NGƯỜI LÍNH “ИРИНА ДУБЦОВА”

Dù cuộc chiến tranh vệ quốc chống phát xít của nhân dân Liên xô đã qua hơn 65 năm rồi, nhưng cho đến nay các nhạc sĩ, các nhà thơ vẫn sáng tác những bài hát về đề tài người lính. Như chúng ta đã biết, trên các thành phố lớn ở tất cả các nước cộng hòa thuộc Liên xô cũ, sau chiến tranh thế giới thứ Hai có dựng lên những đài tưởng niệm chiến sĩ vô danh, có ngọn lửa bất diệt cháy từ năm này qua năm khác. Vào những ngày lễ kỷ niệm chiến thắng phát xít, mọi người hay mang hoa tươi đến viếng. Cách đây ba mươi năm rồi, khi còn là sinh viên tôi thấy những đôi nam nữ sau khi làm lễ kết hôn cũng hay mang hoa ra viếng và chụp hình lưu niệm bên tượng đài chiến sĩ vô danh. Đó là nét đẹp cần nên học tập người dân Xô Viết, tỏ lòng biết ơn những người đã hy sinh vì nền độc lập tự do của Tổ quốc. Đây là một trong những bài hát mới được viết trong tháng Năm vừa qua và trình diễn trong ngày mừng chiến thắng, xin được giới thiệu cùng các bạn.


ПЕСНЬ О СОЛДАТЕ - BÀI CA NGƯỜI LÍNH “ИРИНА ДУБЦОВА”
Музыка: Мигуля В. Слов: Агашина М.

Пролетели года, отгремели бои.
Отболели, отмаялись раны твои,
Но, далёкому мужеству верность храня,
Ты стоишь и молчишь у святого огня.
Năm tháng trôi qua, những trận đánh đã lặng yên.
Những vết thương của anh đã hết đau và hết giày vò,
Nhưng vẫn giữ lòng thành với sự can đảm thuở xưa,
Anh vẫn đứng và lặng yên như ngọn lửa thiêng liêng.

Ты же выжил, солдат! Хоть сто раз умирал,
Хоть друзей хоронил и хоть насмерть стоял.
Отчего же ты замер? - на сердце ладонь,
И в глазах, как в ручьях, отразился огонь?
Hỡi người lính! Anh sống lại, dù trăm lần đã chết,
Dẫu chôn cất bạn bè và anh chết đứng hiên ngang.
Sao anh lại lặng yên? – tay ôm lấy trái tim,
Trong mắt anh hiện lên ngàn suối lửa tuôn trào?

Говорят, что не плачет солдат: он солдат,
И что старые раны к ненастью болят.
Но вчера было солнце! И солнце с утра...
Что ж ты плачешь, солдат, у святого костра?
Dù bảo rằng người lính không khóc: vì anh là người lính,
Và những vết thương xưa cứ trở trời lại nhức nhối đau.
Nhưng hôm qua mới có mặt trời! và nắng từ sáng sớm…
Hỡi người lính, vì sao anh lại khóc bên ngọn lửa thiêng liêng?

Ты же выжил, солдат! Хоть сто раз умирал,
Хоть друзей хоронил и хоть насмерть стоял.
Отчего же ты замер? - на сердце ладонь,
И в глазах, как в ручьях, отразился огонь?
Hỡi người lính! Anh sống lại, dù trăm lần đã chết,
Dẫu chôn cất bạn bè và anh chết đứng hiên ngang.
Sao anh lại lặng yên? – tay ôm lấy trái tim,
Trong mắt anh hiện lên ngàn suối lửa tuôn trào?

Посмотри же, солдат, - это юность твоя:
У солдатской могилы стоят сыновья!
Так о чём же ты думаешь, старый солдат?
Или сердце горит? Или раны болят?
Hỡi người lính, hãy nhìn xem,- đó là thời tuổi trẻ của anh:
Bên ngôi mộ người lính, những đứa con trai đang đứng!
Anh nghĩ gì đây, hỡi người lính cũ năm xưa?
Phải chăng trái tim rực cháy? Hay những vết thương nhức nhối?

Ты же выжил, солдат! Хоть сто раз умирал,
Хоть друзей хоронил и хоть насмерть стоял.
Отчего же ты замер? - на сердце ладонь,
И в глазах, как в ручьях, отразился огонь?
Hỡi người lính! Anh sống lại, dù trăm lần đã chết,
Dẫu chôn cất bạn bè và anh chết đứng hiên ngang.
Sao anh lại lặng yên? – tay ôm lấy trái tim,
Trong mắt anh hiện lên ngàn suối lửa tuôn trào?

И в глазах, как в ручьях, отразился огонь?
Trong mắt anh hiện lên ngàn suối lửa tuôn trào?

TP. Hồ Chí Minh 15.06.2011
Minh Nguyệt dịch