АХ, СУДЬБА МОЯ, СУДЬБА – ÔI, SỐ PHẬN CỦA TÔI ƠI “НАДЕЖДА КАДЫШЕВА”
Никто нас в церкви не венчал,
А вся душа горит в огне.
Зачем, казак, ты в степь умчал
На вороном своем коне?
Зачем ты встретился со мной,
Когда в Дону коня поил?
Зачем чубатой красотой
Казачке сердце покорил?
Không ai làm lễ cưới chúng ta ở nhà thờ,
Mà lòng dạ như cháy trong ngọn lửa.
Hỡi chàng cô dắc, cớ chi anh phóng vào thảo nguyên
Trên lưng con ngựa ô của mình?
Tại sao anh lại gặp gỡ cùng em,
Khi đưa ngựa đi uống nước dưới sông Đông?
Tại sao anh dùng vẻ đẹp mớ tóc dài
Để chinh phục trái tim nàng cô dắc?
Ах, судьба моя, судьба, ах, судьба,
Ах, судьба моя, скажи, почему,
Ах, судьба моя, разлука - судьба,
Я ответ найти никак не могу?
Ôi, số phận của tôi, số phận của tôi ơi,
Ôi, số phận của tôi, hãy nói lý do vì sao,
Ôi, số phận của tôi, số phận – biệt ly,
Tôi không tài nào tìm được một câu trả lời?
Зачем бросал сирень - цветы
В мое полночное окно?
Зачем всех в мире лучше ты,
Как солнца свет, когда темно?
Зачем желанный ты такой,
Как синеглазый вешний Дон?
Зачем в станице за тобой
Казачки ходят табуном?
Tại sao anh ném hoa tử đinh hương
Vào cửa sổ nhà em lúc nửa đêm?
Vì sao trên thế gian anh tốt hơn tất cả,
Như ánh sáng mặt trời, khi trời đã về đêm?
Vì sao anh lại thân thương đến thế,
Đôi mắt xanh như sông Đông mùa xuân?
Những người cô dắc ở trong làng
Vì sao đi từng đoàn cùng theo anh?
Как у мечты своей спросить,
Бедой - разлукой не грозя?
Ни в чем винить, ни позабыть,
Ни разлюбить тебя нельзя.
Зачем взлетел ты на коня,
Умчал в лазоревый рассвет?
Ни у тебя, ни у меня,
Ни у судьбы ответа нет!
Cầu xin ước nguyện của mình sao đây,
Không đe dọa bởi tai họa – biệt ly
Chẳng buộc tội vào đâu, chẳng thể quên,
Không thể nào lại ngừng yêu anh.
Sao anh lại bay trên lưng ngựa,
Lao nhanh về hướng bình minh xanh?
Không có trong em, không có trong anh,
Cả trong số phận, câu trả lời cũng là không!
TP. Hồ Chí Minh 19.07.2012
Minh Nguyệt dịch.