Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

О ЧЁМ ТЫ ТОСКУЕШЬ, ТОВАРИЩ МОРЯК- BUỒN VỀ ĐIỀU GÌ, HỠI ANH LÍNH THUỶ “УТЁСОВ”

Trong cuộc chiến tranh có nhiều nỗi đau mất mát, khi chàng trai ra trận thì người yêu ở lại quê hương bị giặc giết hại. Trong thời kỳ chống Pháp ở nước ta cũng có bài thơ “Quê Hương” của Giang Nam và “Màu tím hoa sim” của Hữu Loan, “Núi đôi” của Vũ Cao, nội dung rất gần gũi với nhau. Mỗi người lính cùng có một nỗi buồn riêng, nhiều khi nỗi đau thương còn kinh khủng hơn cái chết, vì chết coi như là hết, nhưng nỗi đau cứ đeo bám cả cuộc đời. Vì nợ nước trả thù nhà, các chiến sĩ đều mang tất cả căm thù vào trận đánh, thề quyết tiêu diệt giặc ngoại xâm. 


Ca sĩ Leonid Utiosov



О ЧЁМ ТЫ ТОСКУЕШЬ, ТОВАРИЩ МОРЯК- BUỒN VỀ ĐIỀU GÌ, HỠI ANH LÍNH THUỶ “ЛЕОНИД УТЁСОВ”
Музыка: Василий Соловьёв-Седой - Слова: Василий Лебедев-Кумач Песня об оброне Одессы... 1941

О чём ты тоскуешь, товарищ моряк?
Гармонь твоя стонет и плачет,
И ленты повисли как траурный флаг,
Скажи нам, что всё это значит.
Не ты ли моряк в рукопашном бою
С врагами сражался геройски,
Так что же встревожило душу твою,
Скажи нам, товарищ, по-свойски.
Buồn về điều gì, hỡi chàng lính thủy?
Phong cầm của anh đang rên rỉ, khóc than,
Và dây nơ anh treo như lá cờ tang,
Hãy nói cho chúng tôi, thế là sao anh nhỉ.
Có phải anh là lính thủy trong trận giáp la cà
Chiến đấu anh hùng giết giặc ngoại xâm,
Hẳn có điều gì làm tâm hồn anh lo lắng,
Hãy nói với chúng tôi theo cách của riêng mình.

Друзья, своё горе я вам расскажу,
От вас я скрываться не стану,
Незримую рану я в сердце ношу,
Кровавую жгучую рану.
Есть муки, которые смерти страшней,
Они мне на долю достались,
Над гордою светлой любовью моей
Немецкие псы надругались.
Bạn bè cùng nỗi buồn riêng, tôi kể anh nghe,
Ở bên anh tôi làm sao dấu nổi,
Một vết thương vô hình tôi mang ở trong tim,
Vết thương nhức nhối còn rỉ máu.
Có những khổ đau còn khủng khiếp hơn cái chết,
Mà giờ đây đang theo tôi cả cuộc đời,
Với niềm kiêu hãnh bằng tình yêu sáng ngời của tôi
Lũ chó Đức là hạng người đáng nguyền rủa.

Её увели на позор и на стыд,
Скрутили ей нежные руки.
Отец её ранен, братишка убит,
Так мне написали подруги.
Я их потерял, и во мраке ночей,
Лишь только глаза закрываю,
Любовь свою вижу в руках палачей
И в кровь свои губы кусаю.
Người yêu tôi bị chúng làm nhục,
Trói đôi tay mềm mại của cô.
Người cha đã bị thương, còn anh trai bị giết,
Những bạn gái của cô báo cho tôi biết.
Tôi đã mất họ rồi, và trong bóng tối từng đêm,
Chỉ có đôi mắt tôi nhắm nghiền,
Tôi vẫn thấy người yêu mình trong tay đao phủ
Và tôi cắn môi mình cho tới khi máu rỉ.

И нет мне покоя ни ночью, ни днём,
От ярости я задыхаюсь,
И только в атаке, в бою под огнём
Я местью своей упиваюсь.
С хозяином вместе тоскует гармонь,
Поёт и рыдает трёхрядка,
Скорей бы услышать команду: "Огонь!"
И броситься в смертную схватку.
Tôi chẳng được bình yên dù ngày hay đêm,
Bởi nghẹt thở với cơn tức giận,
Chỉ có tiến công vào trận đánh trong lửa đạn
Tôi mới hân hoan đã trả được mối thù.
Chiếc phong cầm buồn khổ cùng chủ nhân,
Hát và thổn thức theo ba nhịp,
Hãy mau lên để được nghe hiệu lệnh “tấn công”
Xông thẳng vào cuộc đấu tranh quyết tử.

TP. Hồ Chí Minh 11.05.2011
Minh Nguyệt dịch