Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

НIЧ ЯКА МIСЯЧНА- ĐÊM TRĂNG NGỜI SÁNG “ОЛЕГ ПОГУДИН”

Xin giới thiệu với các bạn một bài hát dân ca Ukraina rất hay về tình yêu đó là “НIЧ ЯКА МIСЯЧНА- ĐÊM TRĂNG NGỜI SÁNG”. Bài hát này bằng tiếng Ukraina, vì có một số từ tôi không biết nên phải nhờ anh bạn Ukraina dịch giúp sang tiếng Nga, để tôi có thể dịch và giới thiệu cùng các bạn. Bài thơ được Mikhail Petrovich Staritski viết vào năm 1870. Trong bài hát này tôi thấy đoạn đầu và hai đoạn cuối cùng là ấn tượng hơn cả. Cùng người yêu dạo trong rừng dưới ánh trăng ngời sáng thì còn gì thơ mộng hơn, sau ngày lao động vất vả. Trời càng về khuya se se lạnh, sương rơi ướt trên những thảm cỏ non, nhưng em yêu đừng sợ phải dẫm lên sương giá lạnh. Anh sẽ bế em trên tay và đưa em về tận nhà. Anh sẽ âu yếm ghì chặt em vào trái tim mình, để cho em cảm nhận được nhịp đập của tình yêu… Bài hát có rất nhiều ca sĩ thể hiện, trước hết tôi xin giới thiệu ca sĩ Oleg Pogudin, các ca sĩ khác sẽ bổ sung sau.
НIЧ ЯКА МIСЯЧНА- ĐÊM TRĂNG NGỜI SÁNG “ОЛЕГ ПОГУДИН”
Слова: Михаил Петрович Старицкий- Музика народная

Ніч яка місячна, зоряна, ясная,
Видно, хоч голки збирай;
Вийди, коханая, працею зморена,
Хоч на хвилиночку в гай!
Đêm trăng sáng rực rỡ sao trời,
Có thể nhặt được chiếc kim rơi
Sau giờ làm mệt mỏi, hãy đến nhé em yêu,
Dù bước vào rừng một phút thôi!

Сядем укупочці тут під калиною,
І над панами я пан!
Глянь, моя рибонько, — срібною хвилею
Стелеться в полі туман.
Chúng mình cùng ngồi đây dưới bụi kalina,
Và tôi ở đây trước các quý ông!
Hãy nhìn chú cá của tôi như sóng bạc
Phi nhanh vào trong thảm sương mù.

Став ніби чарівний, промінням всипаний,*
Чи загадався, чи спить?
Ген на стрункій та високій осочині
Листя пестливо тремтить.
Trở thành huyền diệu chứa chan ánh nắng,
Giờ đang nằm ngủ hay trầm tư?
Kìa trên cây dương cao mảnh mai
Những chiếc lá dịu dàng rung rinh.

Небо глибоке засіяне зорями,
Що то за божа краса
Зірки он миготять попід тополями -
Так одбиває роса.
Bầu trời sâu thẳm rắc đầy ánh sao,
Vẻ đẹp huyền bí của thượng đế
Những ngôi sao lấp lánh dưới hàng dương
Cứ ngỡ như giọt sương rớt xuống

Ти не лякайся, що свої ніженьки
Вмочиш в холодну росу,
Я ж тебе, вірная, аж до хатиноньки
Сам на руках однесу.
Em đừng ngại đôi bàn chân xinh
Sẽ phải chùi trong sương giá lạnh,
Thủy chung ơi, anh bế em về nhà
Trên đôi tay anh nồng ấm của mình.

Ти не лякайся, що змерзнеш, лебедонько,
Тепло - ні вітру, ні хмар,
Я тебе пригорну до свого серденька,
А воно палке, як жар.
Đừng sợ hóa băng, hỡi thiên nga của anh,
Sẽ ấm áp- không có gió và mây,
Anh âu yếm ghì chặt em vào trái tim mình,
Bởi nơi đó nóng rực như ngọn lửa.
1870
TP. Hồ Chí Minh 23.10.2012
Minh Nguyệt dịch.