Chẳng còn bao lâu nữa là tròn 3 năm xảy ra thảm kịch động đất kinh hoàng ở
Trung Quốc. Biết bao trường học, các học sinh đang lên lớp, đã vùi sâu dưới những
bức tường đổ sụp. Trước khi giã từ trần gian, người con trai bé nhỏ nhớ tới mẹ mình,
cầu cứu trong vô vọng… Vitas viết bài hát này thật buồn như chính tình cảm của
mình với người mẹ hiền yêu dấu. Bài hát này ca sĩ đã biểu diễn khắp nơi tại
Trung quốc, Matxcơva, Kiev, Minsk
và Sain-Peterburg… được mọi người đón nhận rất nồng nhiệt. Các bạn có thể xem các
videoclips những bài hát do VITAS trình bày trong blog này tại đây:
МАМА И СЫН - MẸ VÀ CON TRAI “ВИТАС”
This
is Vitas' new song, in memory of injured persons from earthquake in China, in
May, 2008
Возьми,
малыш, скорее руку мамы,
Дорога в Рай пока ещё темна,-
И мы пойдём с тобою вместе прямо,-
Тебе забота Там моя нужна!
Con ơi hãy nắm lấy tay mẹ mau lên nhé,
Đường
tới thiên đường vẫn còn đang tối-Дорога в Рай пока ещё темна,-
И мы пойдём с тобою вместе прямо,-
Тебе забота Там моя нужна!
Con ơi hãy nắm lấy tay mẹ mau lên nhé,
Mẹ đi
cùng với con thẳng về phía trước-
Nơi đó
mẹ cần phải chăm sóc cho con!
Мне
страшно, мама!
Нет руки твоей!
И солнце никогда я не увижу.
Упавшая стена всё тяжелей,
И гаснет огонёк недолгой жизни.
Mẹ ơi, con sợ quá!
Нет руки твоей!
И солнце никогда я не увижу.
Упавшая стена всё тяжелей,
И гаснет огонёк недолгой жизни.
Mẹ ơi, con sợ quá!
Chẳng thấy tay mẹ đâu!
Chẳng bao giờ con nhìn thấy
mặt trời được nữa.Bức tường đổ sập ngày càng nặng thêm,
Lửa hy vọng cuộc đời ngắn ngủi đang dần tắt.
Иди, малыш, спокойно, я с тобою,
Печаль земная навсегда ушла,
Лишь Память о семье возьми с собою,
Сейчас она особенно важна.
Con ơi, hãy bước đi bình tĩnh, mẹ đang cùng với con,
Nỗi đau buồn trên trái đất đã mãi mãi ra đi,
Chỉ có ký ức về gia đình là con hãy mang theo,
Vì giờ đây điều đó đặc biệt
là quan trọng.
Мне
страшно, мама!
Нет руки твоей!
И солнце никогда я не увижу.
Упавшая стена всё тяжелей,
И гаснет огонёк недолгой жизни.
Mẹ ơi, con sợ quá!
Chẳng thấy tay mẹ đâu!Нет руки твоей!
И солнце никогда я не увижу.
Упавшая стена всё тяжелей,
И гаснет огонёк недолгой жизни.
Mẹ ơi, con sợ quá!
Chẳng bao giờ con nhìn thấy mặt trời được nữa.
Bức tường đổ sập ngày càng nặng thêm,
Lửa hy vọng cuộc đời ngắn ngủi đang dần tắt.
Теперь
тебя прошу не плакать, мама,
Живых детей люби и береги!
А мы пойдём с друзьями вместе прямо,
Слезами нам дорогу освети!
Giờ đây con xin mẹ đừng khóc, mẹ ơi,
Hãy yêu thương và chăm sóc
trẻ em còn sống!Живых детей люби и береги!
А мы пойдём с друзьями вместе прямо,
Слезами нам дорогу освети!
Giờ đây con xin mẹ đừng khóc, mẹ ơi,
Chúng con cùng bạn bè sẽ tiến thẳng về phía trước,
Nước mắt mẹ hiền hãy soi bước chúng con đi!
Твой образ, мама, Память сохранит!
Сердечко моё медленнее бьётся...
Надежда смерть, конечно, победит,
И в следующей жизни сын к тебе вернётся!
Mẹ ơi, hình ảnh mẹ, ký ức mãi khắc ghi!
Trái tim con đang đập chậm dần đi…
Niềm hy vọng cái chết, tất
nhiên, sẽ chiến thắng,
Và đến kiếp sau con trai sẽ
trở về với mẹ yêu!
Мне страшно, мама!
Нет руки твоей!
И солнце никогда я не увижу.
Упавшая стена всё тяжелей,
И гаснет огонёк недолгой жизни.
Mẹ ơi, con sợ quá!
Chẳng thấy tay mẹ đâu!Нет руки твоей!
И солнце никогда я не увижу.
Упавшая стена всё тяжелей,
И гаснет огонёк недолгой жизни.
Mẹ ơi, con sợ quá!
Chẳng bao giờ con nhìn thấy mặt trời được nữa.
Bức tường đổ sập ngày càng nặng thêm,
Lửa hy vọng cuộc đời ngắn ngủi đang dần tắt.
TP. Hồ Chí Minh 18.03.2011
Minh Nguyệt dịch