Xin gửi tới các bạn bài thơ của Evgeny Evtusenco “РАЗМЫШЛЕНИЯ О БЛАГОДАРНОСТИ... SUY NGẪM VỀ SỰ BIẾT ƠN…” Bài thơ ca ngợi hình ảnh người phụ nữ trong xã hội nam nữ bình quyền, nhiều phụ nữ đã đảm nhận những công việc của đàn ông trong xã hội, còn trong gia đình nhiều phụ nữ còn đảm nhận cả việc làm chồng. Nhiều đàn ông yếu hèn khi đó biến thành người vợ, nhưng vẫn được phụ nữ nói lời cảm ơn trìu mến, vì đã biết âu yếm cho họ. Trong thế giới chúng ta, phụ nữ sống hết mình vì gia đình vì chồng vì con, còn đòi hỏi rất ít cho riêng mình. Hỡi những người đàn ông, hãy biết nâng niu chăm sóc cho các bà vợ nhé.
РАЗМЫШЛЕНИЯ О БЛАГОДАРНОСТИ... SUY NGẪM VỀ SỰ BIẾT ƠN…Она сказала: “Он уже уснул!”,-
задернув полог над кроваткой сына,
и верхний свет неловко погасила,
и, съежившись, халат упал на стул.
Cô ấy bảo rằng: “Nó đã ngủ rồi!”, -
Khép kín mùng trên giường con trai,
Và vụng về tắt đèn chiếu sáng,
Rồi co quắp, áo choàng rơi xuống ghế.
Мы с ней не говорили про любовь,
Она шептала что-то, чуть картавя,
звук «р», как виноградину, катая
за белою оградою зубов.
Chúng tôi không nói về tình yêu,
Cô ấy thì thầm hơi ngọng điều gì đó,
Âm thanh “r” đang lăn như trái nho
Ra phía ngoài hàng răng trắng toát.
”А знаешь: я ведь плюнула давно
на жизнь свою... И вдруг так огорошить!
Мужчина в юбке. Ломовая лошадь.
И вдруг я снова женщина... Смешно?”
“Anh biết đấy: cuộc sống này, từ lâu em đã chán
Và bỗng dưng lại làm choáng váng!
Đàn ông mặc váy. Con ngựa chở hàng.
Và đột nhiên em lại là phụ nữ…Nực cười không?”
Быть благодарным - это мой был долг.
Ища защиту в беззащитном теле,
зарылся я, зафлаженный, как волк,
в доверчивый сугроб ее постели.
Biết tạ ơn – đó là nghĩa vụ của anh.
Tìm sự bảo vệ trong thân thể yếu mòn,
Như chó sói, bị bủa vây, anh giấu mình,
Vào đống tuyết tin tưởng ở bên giường.
Но, как волчонок загнанный, одна,
она в слезах мне щеки обшептала.
и то, что благодарна мне она,
меня стыдом студеным обжигало.
Nhưng, như con sói bị săn đuổi cùng đường,
Cô ấy nhìn thẳng mắt thì thầm lên má tôi.
Điều mà cô ấy xin hết lòng cảm tạ,
Đã làm xót xa tôi bằng sự hổ thẹn lạnh lùng.
Мне б окружить ее блокадой рифм,
теряться, то бледнея, то краснея,
но женщина! меня! благодарит!
за то, что я! мужчина! нежен с нею!
Tôi muốn vây quanh nàng bằng những vần thơ,
Lúc mất, lúc mờ nhạt, khi ửng đỏ,
Nhưng người phụ nữ! lại cám ơn tôi!
Vì lẽ tôi là đàn ông! dịu dàng với nàng!
Как получиться в мире так могло?
Забыв про смысл ее первопричинный,
мы женщину сместили. Мы ее
унизили до равенства с мужчиной.
Trên thế giới sao có thể xảy ra điều này nhỉ?
Quên ý nghĩa nguyên cớ đầu tiên của cô ấy,
Chúng ta làm xáo trộn phụ nữ. Chúng ta còn
Hạ thấp họ dưới mức bình đẳng với đàn ông.
Какой занятный общества этап,
коварно подготовленный веками:
мужчины стали чем-то вроде баб,
а женщины - почти что мужиками.
Giai đoạn hấp dẫn nào của xã hội,
Đã được chuẩn bị âm thầm qua nhiều thế kỷ:
Đàn ông trở thành vợ hèn yếu của ai đó,
Còn phụ nữ - hầu như trở thành chồng.
О, господи, как сгиб ее плеча
мне вмялся в пальцы голодно и голо
и как глаза неведомого пола
преображались в женские, крича!
Hỡi trời ơi, làm sao chỗ gập của vai nàng
Làm cho tôi bị ép vào những ngón tay đói và trơ trụi
Như đôi mắt của kẻ không rõ giới tính
Thét gào, rồi biến hóa thành phụ nữ!
Потом их сумрак полузаволок.
Они мерцали тихими свечами...
Как мало надо женщине - мой Бог!-
чтобы ее за женщину считали.
Sau khi hoàng hôn mới xuống dần một nửa.
Họ đã le lói như những ngọn nến lặng thầm…
Sao phụ nữ lại cần ít thế - Trời ơi!-
Để họ được nhìn nhận là phụ nữ.
1968
Евгений Евтушенко
TP. Hồ Chí Minh 25.09.2012
Minh Nguyệt dịch.