Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

ОСЕНЬ - MÙA THU "КОНСТАНТИН БАЛЬМОНТ"

Xin giới thiệu với các bạn bài thơ “Mùa thu” tình cờ tôi tìm được trong internet, xin dịch và giới thiệu cùng các bạn. Quang cảnh mùa thu buồn, lá vàng rơi, đêm khuya tĩnh mịch khiến cho lòng càng thêm nát tan…
ОСЕНЬ - MÙA THU
Константин Бальмонт

Осень. Мертвый простор. Углубленные грустные дали.
Звершительный ропот шуршащих листвою ветров.
Для чего не со мной ты, о друг мой, в ночах, в их печали?
Столько звезд в них сияет в предчувствии зимних снегов.
Mùa thu. Không gian tĩnh lặng. Phía xa buồn rầu thăm thẳm.
Tiếng rì rào giận dữ của những cơn gió xào xạc đám lá.
Sao ngươi chẳng cùng ta, hỡi bạn của tôi, từng đêm, trong những nỗi buồn đau?
Có bao nhiêu ngôi sao tỏa sáng nơi ấy linh cảm được tuyết mùa đông.

Я сижу у окна. Чуть дрожат беспокойные ставни.
И в трубе без конца, без конца - звуки чьей-то мольбы.
На лице у меня поцелуй - о, вчерашний, недавний.
По лесам и полям протянулась дорога судьбы.
Tôi ngồi bên cửa sổ. Cánh cửa chớp chẳng yên khẽ lắc lư.
Trong ống vọng liên hồi- tiếng cầu nguyện nào đó.
Trên mặt tôi có nụ hôn, mới hôm qua, còn chưa lâu.
Trên những khu rừng và cánh đồng con đường số phận trải dài theo.

Далеко, далеко по давнишней пробитой дороге,
Заливаясь, поет колокольчик, и тройка бежит.
Старый дом опустел. Кто-то бледный стоит на пороге.
Этот плачущий - кто он? Ах, лист пожелтевший шуршит.
Xa xa trên con đường mới mở chưa lâu,
Cỗ xe tam ba đang chạy, tiếng chuông ngân véo von.
Ngôi nhà cũ trống không. Có ai đó nhạt mờ đứng trên thềm cửa.
Người đó khóc- anh ta là ai? Ôi, chiếc lá vàng đang xào xạc.

Этот лист, этот лист... Он сорвался, летит, упадает...
Бьются ветки в окно. Снова ночь. Снова день. Снова ночь.
Не могу я терпеть. Кто же там так безумно рыдает?
Замолчи. О, молю! Не могу, не могу я помочь.
Chiếc lá đó, chiếc lá đó…bị giật tung ra, chao lượn, rồi rơi xuống…
Những cành cây đập vào cửa sổ. Đêm. Ngày. Nối tiếp nhau.
Tôi không chịu nổi. Có ai đó ở đằng kia thổn thức kinh hồn?
Hãy nín đi. Ôi, tôi cầu nguyện! Mà không thể nào giúp được.

Это ты говоришь? Сам с собой - и себя отвергая?
Колокольчик, вернись. С привиденьями страшно мне быть.
О, глубокая ночь! О, холодная осень! Немая!
Непостижность судьбы: расставаться, страдать и любить.
Đó là bạn đang nói? Với chính mình- và rồi phủ nhận?
Chuông ơi hãy quay lại. Cùng bóng ma làm tôi sợ hết hồn.
Ôi đêm khuya! Ôi mùa thu giá lạnh! Trầm lặng!
Không thể hiểu được số phận: chia ly, đau khổ và yêu thương.
1908

TP. Hồ Chí Minh 22.09.2012
Minh Nguyệt dịch.