Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

THƠ TẶNG CHÍ - NHÀ MÁY BÓNG ĐÈN PHÍCH NƯỚC RẠNG ĐÔNG

Sáu năm sang học bên Tây
Suốt ngày chăm chỉ hăng say miệt mài.
Chỉ vì hạnh phúc lâu dài
Làm cho Chí phải thức hoài nhiều đêm.

Biết làm gì để giàu thêm?
Vừa mua, vừa bán kiếm tiền lợi chăng?
Nổ máy thì sợ sặc xăng
Vào số thì sợ gãy phăng mất cầu.

Cách đây mấy tháng không lâu
Chí làm một chuyến Đông- Âu bất ngờ
Em gái bên Đức đang chờ
Ngẫm thân phận Lộc, Chí bơ không màng.*

Cám ơn nước Đức giàu sang
Mifa Chí quẳng nghêng ngang giữa nhà
Sẵn tiền Chí sắm đài loa
Máy khâu tủ lạnh chắc là lời đây.

Thoát được hai chuyến đi Tây
Túi tiền đầy ắp mặt mày sướng vui.
Dip lôm chuẩn bị xong rồi
Tốt nghiệp bằng đỏ cuộc đời lên tiên.

Mai về công tác trăm miền
Nước Đức, nước Tiệp chớ quên chú mày.
Nhân tiện giữa buổi chia tay
Tặng Chí một đoạn thơ này góp vui./.”

Kiep tháng 2/1984
Minh Nguyệt.
Anh Nguyễn Đắc Lộc – là giáo sư, tiến sĩ  khoa chế tạo máy trường Đại học bách khoa Hà nội
Hồi xưa, thời sinh viên cuộc sống của lưu học sinh trên đất Liên Xô vất vả lắm, mỗi tháng chúng tôi chỉ có 60 rup học bổng là lo hêt mọi chuyện, nếu tính ra tiền bây giờ khoảng 30 USD là cùng. Sau này được tăng lên 70 rup. Còn các học viên trong các trường quân đội được nhận 90 rup. Hè đến chúng tôi phải đi lao động, kiếm thêm tiền để còn lấy tiền mua sắm hàng hoá mang về nữa. Chúng tôi phải vào các nhà máy, tìm xem có cần thuê nhân lực hay không, vì mùa hè công nhân hay đi nghỉ mát dài ngày, các xí nghiệp thường bị thiếu người làm. Ngoài ra chúng tôi phải làm nghề may quần áo, để bán cho dân bản xứ. Đã là sinh viên hầu như ai cũng biết cắt may. Một số thì đi buôn bán hàng hoá giữa các thành phố trong liên bang để kiếm lời. Nếu lúc đó ai có người thân ở các nước Đông Âu, thì cố chạy xin giấy mời để đi du lịch buôn thêm ít quần bò, áo da, dày thể thao...
Khi tốt nghiệp về nước, mọi người cố gắng mua tủ lạnh, máy may, bàn ủi, xe đạp thể thao, quạt điện, nồi hầm...tất cả những thứ mà thị trường Việt nam lúc đó đang khan hiếm, kể cả những hộp lưỡi lam cạo dâu, những hộp thuốc cảm, thuốc kháng sinh...
Nếu nhớ lại thời gian đó mới thấy nước ta quá nghèo nàn về mọi mặt, chứ đâu như bây giờ. Mỗi lần đọc lại để nhớ một thời đã qua.

TẶNG THANH SƠN
Nhà máy đóng tàu Bạch Đằng

Kể từ ngày tôi sang bên Tây
Thân thể tôi đang gầy hóa béo
Với chiều cao được kéo thêm ra

Trước cao một mét năm ba
Nay tôi thêm được những đà 5 phân.
Thể lực tăng được dăm cân.
Đi đứng ăn nói mười phân vẹn mười.

Ở nhà ăn dặt bo bo
Hàm răng tôi khỏe nhiều cô chết thèm.
Bây giờ nhai bánh mì đen
Nhiều khi ngồi nhớ lại thèm bo bo.

Nhưng mà tôi đâu có lo
Đến khi về nước tha hồ mà nhai.
Gắng công rèn luyện thành tài
Sẵn sàng đi tới mọi nơi Đảng cần./.

Kiev 1986
Minh Nguyệt.

Sơn quê ở Quảng Bình, khi bước chân sang Liên xô cao 1m53, sau thời gian học tập thêm được 5 cm giờ chắc vẫn vậy khoảng 1m58. Hiện công tác tại nhà máy đóng tàu Bạch Đằng.