Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Tặng anh NGUYỄN ĐẮC LỘC – Giáo sư- tiến sĩ trường ĐHBK Hà nội

Không hiểu vì sao mọi người cố gắng tìm cách phấn đấu để vào đảng đến thế! Phải chăng để có chỗ đứng trong chính quyền hay sao, hay người ta thường nói: CÓ CHỨC, CÓ QUYỀN, CÓ TIỀN CÓ BẠC.
Năm đó là năm 1980, tôi vào học năm thứ nhất của trường bách khoa Kiev, thì anh Lộc là giáo viên của trường bách khoa Hà nội sang nghiên cứu sinh làm luận án phó tiến sĩ, sau này chính phủ ta chuyển thành tiến sĩ. Anh Lộc là giảng viên lâu năm khoa cơ khí của trường bách khoa Hà nội, nhưng không hiểu vì lý do gì anh chưa được vào đảng. Khi sang đến Kiev anh vội tìm cách giữ những vai trò lãnh đạo trong thành hội và trong hội sinh viên của trường, cũng có thể đây là một cách tiến thân chăng?
Nghĩ thì cũng tội nghiệp cho anh, mấy năm vừa nghiên cứu sinh vừa tham gia hoạt động trong các tổ chức, nhưng sau khi bảo vệ luận án tiến sĩ về nước anh vẫn chờ mong kết quả bình xét, giới thiệu của chi bộ vào đảng. Nói chung anh là người tốt, nhưng trong cuộc sống có một số điều cư xử không được lòng quần chúng. Ví dụ như, anh nhặt được cái kính cận ngoài đường thay vì cho một cô bạn sinh viên cùng khoá với tôi, thì lại đem bán lấy tiền, mà có đáng là bao. Nhân dịp ngày kỷ niệm cách mạng tháng 10 Nga, anh Lộc có mang một tấm tranh sơn mài của cá nhân tặng cho ông trưởng khoa ngoại quốc, sau về nhà trừ tiền quỹ của sinh viên 20 rup, khoảng 10 USD… Nghĩ lại thì cũng buồn thật, lúc đó tôi đã tức cảnh viết một bài thơ con cóc tặng cho anh.
Dù bây giờ anh đã là giáo sư - tiến sĩ của khoa cơ khí trường bách khoa Hà nội, anh cùng với anh Lê Văn Tiến là phó giáo sư tiến sĩ viết rất nhiều tài liệu kỹ thuật và hoàn thành nhiều đề tài nghiên cứu cấp quốc gia, nhưng tôi vẫn xin mạo muội đăng cho vui, kỷ niệm thời : Nhất quỷ nhì ma…

Vừa về Kiev không lâu
Anh Lộc đã phải vò đầu bứt tai
Chỉ vì hạnh phúc lâu dài
Cho nên anh phải tính bài liều thân.

Biết
mình cũng chẳng còn xuân
Bao năm phấn đấu, nhọc thân khổ đời.
Chức thành hội phó chiếm rồi
Ghế đơn vị trưởng Lộc ngồi vểnh râu.

Mưu đ đen tối từ lâu
Bước đường vào đảng phải đâu trò hề.
Ba năm cặm cụi say mê
Tưởng chức thành hội, dễ bề kiếm ăn!

Tự hào thay, chỉ riêng anh:
Đ
em đổi danh dự lấy tranh sơn mài.
Nhục nhã có một không hai:
Muốn kết nạp đảng chẳng ai tán thành!

Kiev tháng 12/ 1983
Minh Nguyệt

Anh Lộc ngồi hàng đầu sát với Thiết con ông Nguyễn Cơ Thạch, Minh ngồi bên phải tấm hình. (Kiev 1980)