Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

TIANANMEN SQUARE MASSACRE - THẢM SÁT TẠI THIÊN AN MÔN NGÀY 4 THÁNG 6 NĂM 1989


Kỷ niệm 38 năm quân xâm lược Bắc Kinh ồ ạt tấn công biên giới phía Bắc nước ta ngày 17/02/1979, tôi xin đăng lại bài viết về cuộc thảm sát tại quảng trường Thiên An Môn để thấy tội ác của bè lũ lãnh đạo Bắc Kinh tàn sát những người thanh niên Trung Quốc đòi dân chủ, kiểu nồi da nấu thịt, huống hồ gì đối với các dân tộc khác, đương nhiên chúng đâu có run tay.






Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới,
Gọi toàn dân ta vào cuộc chiến đấu mới,
Quân xâm lược bành trướng dã man
Đã giày xéo mảnh đất tiền phương,
Lửa đã cháy và máu dã đ trên khắp dải biên cương…"
Như chúng ta đã biết, ngày 26/5, lúc đang làm nhiệm vụ trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, tàu Bình Minh 02 đã bị 3 tàu hải giám Trung Quốc cắt cáp địa chấn, cản trở hoạt động thăm dò trong vùng biển Việt Nam có quyền chủ quyền và quyền tài phán. 5 ngày sau đó, tàu cá của thuyền trưởng Lê Văn Giúp khi đang đánh bắt ở gần đảo Đá Đông (trong quần đảo Trường Sa của Việt Nam) cũng đã bị 3 tàu quân sự của Trung Quốc bắn đuổi. Bộ Ngoại giao Việt Nam đã lên tiếng phản đối mạnh mẽ các hành động này. Nếu nhìn lại toàn bộ lịch sử Việt nam từ thuở sơ khai cho đến bây giờ, thì tất cả chúng ta kể từ các em nhỏ cấp 1 trở đi đều biết kẻ thù truyền kiếp của dân tộc ta là ai! Nếu trong lịch sử hào hùng của dân tộc ta kể từ ngày dựng nước đến nay, thì cũng chỉ có một vài lần đánh quân Nguyên Mông, đánh quân Chiêm Thành, còn lại suốt 4 ngàn năm là chống quân Tàu khựa mà thôi.
Chuyện lịch sử xa xưa tôi không muốn nhắc thêm nữa, chỉ muốn nhắc lại một số chuyện trong thời gian gần đây từ cuộc chiến tranh chống Mỹ. Trong thời kỳ chiến tranh chống Mỹ, Trung quốc giúp đỡ chúng ta rất nhiều về mọi mặt như lương thực, thực phẩm, thuốc men, đạn được, vũ khí, xe cộ, quân trang quân dụng phục vụ cho cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc của ta.  Nhưng cùng lúc đó Liên Xô cũng giúp ta rất nhiều và Trung Quốc sợ ảnh hưởng quá lớn của Liên Xô vào Việt nam, nên Trung Quốc muốn chúng ta không nhận viện trợ của Liên Xô nữa. Tình hình căng thẳng nhiều năm và năm 1967 trong bài thơ Tố Hữu có viết câu:
“Thù bạn đời nay có khác xưa
Nghĩa tình như sớm nắng chiều mưa
Chợ trời thật, giả đâu chân lý
Hàng hoá, lương tâm cũng thiếu thừa”

Rồì vào năm 1972 chính quyền Bắc Kinh ký hiệp định thoả thuận với Hoa Kỳ mà Việt nam xem đó chính là sự phản bội. Chúng muốn cho quân đội Hoa Kỳ ở lại miền Nam Việt nam. Vào năm 1974 chúng chiếm các đảo thuộc quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của nước ta. Chính những ngày đầu giải phóng 30 tháng 4 năm 1975, Hải quân nhân dân Việt nam đã phải mặc quân phục của quân đội nước khác để đánh nhau với quân Trung quốc, giành lại một số hòn đảo trên quần đảo Trường sa. Nếu trong các vở kịch hay chuyện truyền thanh buổi sáng chủ nhật thỉnh thoảng ta có thể nghe biết được điều này. Vì trong thời kỳ chiến tranh chống Mỹ, quân phục của quân đội ta chủ yếu do Trung Quốc cung cấp, giống như quân phục trang bị cho quân đội của họ, ta hay gọi quần áo Tô châu.

Đến năm 1978, khi Việt nam ký ký hiệp ước hữu nghị và hợp tác với Liên Xô, trong đó có điều khoản về tương trợ quân sự. Như vậy sẽ là hiểm hoạ cho Trung Quốc ở phía nam. Và chúng muốn dạy cho Việt nam một bài học và thế là chúng tiến hành cuộc chiến tranh chống nước ta vào ngày 17 tháng 2 năm 1979. Tất cả mọi diễn biến chiến tranh ta có thể xem trong bài: Chiến tranh biên giới Việt-Trung, 1979 trong Wikipedia.

Trong cuộc chiến kéo dài gần 1 tháng này, đi đến đâu chúng cũng thẳng tay tàn sát dân thường Việt nam, giết người bằng búa bằng dao, chặt người thành từng khúc rồi vứt xuống ao, xuống giếng, xuống hai bên bờ suối. Quân Trung Quốc đã thực hiện nhiều hành động như giết chóc, đốt phá, ngay cả sau khi đã tuyên bố rút quân. Hầu hết các thị xã thị trấn mà Trung Quốc chiếm được đều bị phá hủy một cách có hệ thống.Tại thị xã Cao Bằng, quân Trung Quốc dùng thuốc nổ phá sập bất cứ công trình gì từ công sở đến bưu điện, từ bệnh viện đến trường học, từ chợ đến cầu. Tại Đồng Đăng, quân Trung Quốc lấy đi tất cả những gì có thể mang theo, từ xe đạp cho đến thanh ray tàu hỏa, những gì không mang được đều bị đập phá. Tại thị xã Cam Đường trên bờ sông Hồng, cách biên giới khoảng 10km, ngoài việc phá hủy thị xã, quân Trung Quốc còn cho đốt cả mỏ apatit.

Tất cả những tháng năm đó, trong ban lãnh đạo của nhà cầm quyền Bắc kinh đều có bàn tay điều phối của Đặng Tiểu Bình, kể cả sau này khi ông ta về hưu, vẫn ông ta vẫn có ảnh hưởng lớn đến bộ máy lãnh đạo Bắc Kinh.

Nhiều lúc tôi nghĩ có lẽ trong chúng ta, có thể có người không biết hoặc không nhớ cuộc tàn sát đẫm máu các sinh viên đòi dân chủ tại quảng trường Thiên An Môn năm 1989. Tôi muốn nhắc lại cho mọi người biết tội ác tày trời của chính quyền Bắc Kinh những ngày tháng đó.


TIANANMEN SQUARE MASSACRE - THẢM SÁT TẠI THIÊN AN MÔN NGÀY 4 THÁNG 6 NĂM 1989

“Thật sự không thể nào kiềm nén sự xúc động kinh khủng trước cảnh máu đổ và tiếng đạn réo vang, đuổi theo những sinh viên đang cố thoát chạy, cảnh họ đang bò lăn hay nằm phơi xác bên những chiếc xe đạp trên quảng trường to lớn, tương phản với những đoàn tăng, đoàn quân tiến bước rầm rập…” Cách đây đã 22 năm sinh viên đã dựng tượng Nữ thần Dân chủ đối mặt với Mao Trạch Đông.

Sự kiện bắt đầu vào ngày 15.04.1989, sau cái chết của Hồ Diệu Bang, một lãnh đạo theo đường lối cải cách của Đảng CS Trung Quốc đã bị Đặng tiểu Bình buộc rời chức TBT vào năm 1987. Bất bình trước một tang lễ có phần sơ sài dành cho ông dù vẫn tán tụng và ở cấp nhà nước như thường thấy, chỉ hai ngày sau đó, 10.000 sinh viên Bắc Kinh đã tụ tập trước Đại sảnh đường Nhân dân tại quảng trường Thiên An Môn. Họ yêu cầu Đảng phải đánh giá đúng về ông Hồ, hô các khẩu hiệu chống tham nhũng và ủng hộ các cải cách dân chủ.
 Đêm 21.04, trước khi chôn cất ông Hồ vào hôm sau, con số sinh viên biểu tình ngồi đã lên đến 100.000. Sinh viên Bắc Kinh kêu gọi bãi khóa đại học trên toàn quốc, và các bạn đồng học của họ từ khắp đất nước tiếp tục đổ về Thiên An Môn. Ngày 26.04, tờ Nhân dân Nhật báo đăng xã luận cho rằng sinh viên đang làm rối loạn xã hội. Đáp lại, hôm sau, người biểu tình trong quảng trường và sinh viên tại các ký túc xá (lúc này đã bị binh lính vây quanh, ngăn không cho đổ về Thiên An Môn) phá vòng rào công an và binh lính để thực hiện cuộc tuần hành lớn trên đường phố Bắc Kinh.

Ngày 19.05, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản TQ khi đó là Triệu Tử Dương đã ra phát biểu trước sinh viên. Sau khi nói rằng sinh viên cần phải giữ lấy tính mạng của mình để chứng kiến ngày đất nước hoàn thành bốn hiện đại hóa, ông tiếp: "Chúng tôi thì già rồi, không thành vấn đề gì nữa" (We are already old, it doesn't matter to us any more). Lời bộc bạch như một sự chấp nhận số phận của ông đã trở nên nổi tiếng. Và quả thật, đây chính là lần xuất hiện cuối cùng của vị Tổng Bí thư này, ông bị buộc rời khỏi chức vụ và bị quản thúc ngặt nghèo mãi cho đến khi qua đời vào tháng Giêng 2005. Ông Triệu là người thúc đẩy các cải cách theo hướng kinh tế thị trường và cởi mở chính trị. Ông và nhiều đảng viên cao cấp đã ngầm hậu thuẫn cho yêu cầu dân chủ của cuộc biểu tình.

Trái ngược với thái độ của Triệu Tử Dương muốn đàm phán, Thủ tướng Lý Bằng và phần đông trong Thường vụ Bộ chính trị, trong đó có Chủ tịch nước Dương Thượng Côn, do những người già thủ cựu chi phối, thì muốn đè bẹp cuộc biểu tình. Họ có được sự hậu thuẫn quyết định của Đặng Tiểu Bình, dù không còn chức vụ chính thức trong Đảng và nhà nước nhưng vẫn giữ ghế Chủ tịch Hội đồng Quân uỷ Trung ương (và là người vẫn có tiếng nói tối hậu trên chính trường TQ cho đến tận cuối đời, 1997). Thiết quân luật được ban hành vào ngày 20.05, tức chỉ một ngày sau khi Triệu Tử Dương gặp gỡ và khuyên can sinh viên giải tán nhưng không thành. Hai quân đoàn 27, 28 gồm binh lính và xe tăng được điều về Bắc Kinh, ngay lập tức phong tỏa toàn bộ khu vực quảng trường.

Trước tình thế đó, sinh viên, trí thức và người lao động tham gia phong trào vẫn cương quyết không lùi bước. Họ ra một tuyên ngôn, viết rằng:  Dù những đôi vai của chúng ta vẫn không đủ sức mạnh, dù cái chết đối với chúng ta sẽ rất khắc nghiệt, chúng ta phải chấp nhận hy sinh cuộc sống, chúng ta không có chọn lựa nào khác khi lịch sử đòi hỏi chúng ta phải làm điều đó. Những huyễn tưởng đẹp đẽ về sự chịu đựng đau khổ chỉ có thể bị xóa bỏ bằng sự khổ đau chịu đựng trong hiện thực. Với vong linh của người đã khuất - chúng ta đấu tranh để được sống. Với sự tuyệt vọng để cứu lấy cái đất nước ích kỷ và không có nhuệ khí này - chúng ta dâng hiến bản thân mình. Nếu chúng ta không sẵn sàng để hy sinh thì còn ai sẽ làm điều đó đây?

Với một quảng trường thuộc loại rộng lớn nhất thế giới, quân đội đã bao vây bên ngoài, dày đặc sinh viên và người biểu tình bên trong, vậy mà chỉ từ 10.30h đêm ngày 03.06 đến 5.40h sáng hôm sau, Thiên An Môn đã được "dọn sạch sẽ". Vào thời điểm bắt đầu vụ đàn áp, điện tại quảng trường hoàn toàn bị cúp hết. Khi đèn sáng lại, xe tăng đã cán nát những rào chắn sơ sài và các lều bạt vòng ngoài. Dưới màn đêm, xe tăng và súng ống tiếp tục xông thẳng vào, không chừa bất cứ gì trên đường tiến của chúng trong cuộc đối đầu trực tiếp giữa hai bên. Tượng Nữ thần Dân chủ - biểu tượng của cả một khát vọng nhiều thế hệ - bị tăng húc sập trong bóng tối. Đến sáng, binh lính và phương tiện quân sự vẫn tiếp tục được đưa vào quảng trường, sinh viên trên những chiếc xe đạp tiếp tục bị truy sát tại những con đường xung quanh, mà lúc này đã trở nên trống trải. Nhiều người tham gia biểu tình bị truy lùng và xử tử trong thời gian sau. Nhiều án tù lên đến 20 năm mà nay vẫn còn chưa được thả.

Ngày 05.06 vẫn còn xe tăng đổ vào Thiên An Môn. Sau những gì đã xảy ra, vậy mà trưa hôm đó "Tank Man" vẫn hiên ngang bước ra chặn đầu đoàn tăng 25 chiếc, tiếp tục khiến rúng động nhiều triệu con tim trên khắp hành tinh. Anh ta chỉ rời đoàn tăng khi bị một nhóm được cho là cảnh sát chìm chạy đến lôi đi. Dù có người nói đây là Vương Ngụy Lâm nhưng thật sự đó là ai và số phận ra sao, không ai có thể biết. Chỉ biết rằng nhiều người có hành vi nhẹ nhàng hơn anh ta mà còn bị xử tử.
"The Unknown Rebel" đã đi vào lịch sử như một người hùng của thế kỷ XX. Danh sách một trăm người có tầm quan trọng nhất thế kỷ có “tên tuổi” của anh ta, trong nhóm các nhà cách mạng và lãnh tụ, ngang hàng với những con người lừng danh như Hồ Chí Minh, Mohandas Gandhi, Mikhail Gorbachev, V.I. Lenin, Pope John Paul II, Franklin Delano Roosevelt, hay Adolf Hitler, Mao Trạch Đông…

Cả thế giới đã phải chứng kiến cuộc thảm sát trong bàng hoàng!
Chính quyền Trung Quốc chưa bao giờ công bố chính thức con số người chết và bị thương nhưng sau vụ đàn áp, phát ngôn nhân của Hội đồng Nhà nước Trung Quốc nói trên tờ New York Times (01.07.1989) rằng có 300 người chết, phần lớn là binh lính, ngoài ra là những "kẻ côn đồ" (!). Hội Chữ thập đỏ nước này đưa ra con số tử vong ngày 04.06 là 2.600; một quan chức giấu tên của Hội thì cho rằng có 5.000 người chết và 3.000 người bị thương. Theo ước tính của tình báo NATO, 6.000 người biểu tình và 1.000 binh lính đã chết, còn theo chính những người bạn ý thức hệ của TQ là Liên Xô và các nước XHCN Đông Âu khi đó, tổng cộng con số người chết lên đến 10.000.  Không hề (vì hoàn toàn không thể nào) có ý kiến cho rằng phong trào dân chủ này là "diễn biến hòa bình" hay do "lực lượng thù địch bên ngoài". Bản thân giới lãnh đạo Đảng và Nhà nước Trung Quốc thừa biết sự bùng nổ của sinh viên, trí thức và người lao động chính là xuất phát từ trong lòng xã hội, nên họ chỉ có thể kết luận là có những thế lực trong Đảng muốn dùng sinh viên làm mất ổn định đất nước!
Sưu tầm và biên soạn : 
Nguyễn Văn Minh
XNLH Bason - Tổng cục công nghiệp quốc phòng - Bộ Quốc Phòng

Mời các bạn xem những video lưu trữ về CUỘC THẢM SÁT THIÊN AN MÔN  4/06/1989 - Với hai từ " HUỶ DIỆT" hàng ngàn sinh viên biểu tình đã bị giết sạch trong đêm!