Các bạn thân mến, cách đây đã lâu
tôi có viết bài thơ gửi tặng cho một cô giáo của trường Đại học hàng hải, người mà tôi chưa từng biết mặt,
chưa biết tên thật khi ấy, chỉ biết xung quanh tôi có nhiều bạn học và học trò của cô cùng công tác.
Hôm nay nhân ngày nhà giáo Việt
Nam 20/11 tôi xin đăng lại để các bạn cùng đọc.
EM
Anh và em chưa một lần gặp mặt
Chưa từng nghe tên gọi của em,
Mới biết nhau mà thấy đã thân quen
Như học cùng mấy chục năm về
trước…
Phải chăng mình cùng nhau mơ ước
Đóng những con tàu đi khắp đại
dương,
Cùng gìn giữ sứ mệnh thiêng liêng
Bảo vệ giếng dầu, giàn khoan cho
Tổ quốc.
Kiến thức con tàu từ lâu em tìm
hiểu,
Để truyền cho bao lớp trẻ sinh
viên.
Tốt nghiệp rồi họ về khắp muôn
phương
Cùng xây dựng những building shipyard.
Có biết bao học trò em ngày trước
Đến bây giờ thành đồng đội của
anh,
Anh ngước nhìn những mái đầu xanh
Thoảng như thấy bóng hình em trong
đó.
Giờ đây, mái tóc em đã vương sợi
bạc
Như bụi phấn rơi vương tà áo em
bay
Nụ cười tươi trên bục giảng bấy
nay,
Như muốn dấu nỗi niềm riêng sâu
lắng.
Đông sắp qua rồi, xuân bừng nắng
Phượng lại đỏ trời nơi đất cảng
thân yêu
Đẹp biết bao, những sớm, những
chiều
Em vui bước trên đường hạnh
phúc./.
Tp. Hồ Chí Minh 05.02.2010
Minh Nguyệt