Hành khúc “ПРОЩАНИЕ СЛАВЯНКИ” “LỜI
TẠM BIỆT CỦA CÔ GÁI SLAVƠ” được viết bởi một chàng lính kỵ binh thổi
kèn, sau này là nhạc trưởng dàn nhạc quân đội Vasily Ivanovich Agapkin
(1884-1964) vào mùa thu năm 1912. Vào năm 1912 khi xẩy ra các sự kiện tại khu
vực Balkan, nơi những người anh em mang dòng máu Slavơ chiến đấu chống lại ách
thống trị của Ottoman, Vasily Agapkin sử dụng giai điệu này để sáng tác bản
hành khúc “Lời
tạm biệt của cô gái Slavơ”
Bản hành khúc ban đầu được chia thành hai
phần, mà trong đó phần đầu căn bản của giai điệu phục vụ việc hát solo và phần
điệp khúc nhằm tưởng nhớ lại bài ca trong thời gian chiến tranh Nga- Nhật. Ông
đã mang tác phẩm của mình về Simferopol gặp Jacob Bogorodov
- nhạc trưởng quân nhạc nổi tiếng, nhà soạn nhạc và nhà phát hành nhạc. Ông Jacob
Bogorodov rất thích bản hành khúc này. Nhưng trong đó vẫn còn
thiếu một phần – trio. Khi đó họ bắt đầu nghĩ tới việc cùng làm với nhau. Bogorodov
đã giúp cho nhạc sĩ trẻ mới vào nghề viết các nốt nhạc và hợp tấu nhạc cho đứa
con tinh thần của mình. Họ cùng nhau nghĩ ra tên của hành khúc - “Прощание
славянки” “Lời tạm biệt của cô gái Slavơ”.
Chính tại Simferopol,
bản hành khúc được sớm phát hành.
Trên trang bìa của ấn bản đầu tiên này – Hình
ảnh một phụ nữ trẻ nói lời tạm biệt với một chiến binh, xa xa nhìn thấy dãy núi
Balkan, một đội các binh sĩ. Và dòng chữ: “Прощание славянки” “Lời
tạm biệt của cô gái Slavơ” - bản hành khúc mới này viết cùng các sự
kiện tại Balcan. Xin gửi tặng tới tất cả những người phụ nữ Slavơ. Tác phẩm của
Agapkin.
Bản hành khúc lần đầu tiên được vang lên tại
trung đoàn kỵ binh dự bị thứ 7 ở Tambov,
nơi tác giả phục vụ. Bản nhạc “Slavianka” này nhanh chóng được chọn
và sử dụng cho nhiều dàn nhạc khác, tác phẩm ngay sau đó trở nên rất nổi tiếng.
Năm 1937, dựa vào bản nhạc này một người lính
Ba Lan Slezak. R. đã viết bài hát "Những cây bạch dương khóc
thét gào" ("Rozszumiały Sie brzozy
placzące", SL Slezak. R.), đến khoảng năm 1943, sau khi
một tác giả vô danh đã sửa lại lời, nó trở thành bài hát du kích nổi tiếng của
phe kháng chiến Ba Lan "Những cây dương liễu khóc thét gào"
( "Rozszumiały się wierzby placzące"
), trong đó nói về cô thiếu nữ đưa tiễn các du kích quân vào rừng hoạt động.
“…Mặc cho đường của chúng ta
không kết thúc
Bởi ta đâu có biết điểm cuối cuộc hành trình
Chúng ta cùng tin rằng trong chiến thắng này
Sẽ có biết bao máu và nước mắt tuôn rơi…”
Tôi nhớ vào năm 1979- 1980 khi học tiếng Nga
tại Minsk, tôi rất đã biết giai điệu bài hát này do các thầy cô ở trường đại
học ngoại ngữ Hà nội dạy một số đoạn, khi đó đài tiếng nói Varszawa phát bài
hát này thường xuyên, cho nên ai cũng nghĩ đó là bài hát của Balan, chứ thực ra
lúc đó chưa biết ai là tác giả của bản hành khúc này.
Bản hành khúc chỉ được nổi tiếng trở lại với
bộ phim “Đàn sếu bay qua” (1957), được cất vang
trong những buổi tiễn đưa những người tình nguyện ra mặt trận của cuộc chiến
thế giới thứ hai.
Hơn tám mươi năm cuộc đời, tác giả của bản
hành khúc bất hủ này đã cho ra đời hơn 60 bản nhạc quân đội. Thời
khắc lịch sử vẻ vang nhất trong tiểu sử của cuộc đời nhạc sĩ là cuộc diễu binh
ngày 7 tháng 11 năm 1941 trên Quảng trường Đỏ tại Matxcơva.
Vasily Ivanovich Agapkin
đã được vinh dự chỉ huy một dàn nhạc kèn hơi hợp nhất của đơn vị đồn trú
Matxcơva, tiễn đưa những người tham gia cuộc diễu binh lịch sử này tại Quảng
trường Đỏ tiến thẳng ra mặt trận. Giống như một truyền thuyết được lưu truyền
qua sách vở từ đời này qua đời khác rằng tại cuộc diễu binh này có sử dụng bản
hành khúc “Прощание славянки” “Lời tạm biệt của cô gái Slavơ”.
Mãi sau này vào ngày 10 tháng 2 năm 2004 trên
tờ báo "Buổi chiều Matxcơva" , № 25 nhà thơ Vladimir
Lazarev đã cho đăng lời bài hát của mình. Vladimir
Lazarev vừa là nhà báo, nhà thơ, nhà văn, nhà bình luận văn
học năm 1999 ông đã định cư tại California- Hoa Kỳ.
Nếu dùng từ “Lời tạm biệt của cô gái
Slavơ” ta cũng có thể hiểu đây là cuộc chia tay của các
cô, các chị tiễn đưa bạn bè, chồng con mình ra chiến trường chống giặc ngoại
xâm, còn nếu dùng chữ “từ biệt” có thể nghe nó hơi nặng nề
quá, vì trong chiến tranh chuyện đó cũng thường xẩy ra và “từ
biệt” mau chóng thành “vĩnh biệt”
cuộc đời này mấy mai có thể biết trước. Trong thời kỳ chiến tranh chống Mỹ ở
Việt nam cũng có nhiều bài hát tương tự, nhưng đánh nhớ nhất vẫn là bài “Tiễn
anh lên đường” của nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý cũng dạt dào tha thiết
tình cảm của kẻ ở người đi và cùng hò hẹp lập công trên mọi mặt trận: anh tiền
tuyến- em hậu phương. Để người con trai yên tâm chiến đấu chống kẻ thù ngoài
mặt trận, còn người con gái trung hậu đảm đang nơi hậu phương vững mạnh ghóp
phần cho chiến công chung. Nếu ai đã từng có những giây phút chia ly như thế
này chắc trong suốt cuộc đời chẳng thể nào quên được.
ПРОЩАНИЕ СЛАВЯНКИ - TẠM BIỆT CÔ GÁI SLA-VƠ 2
Nhạc V.I. Agapkin - Lời Nga: V.
Lazarev - VLADIMIR LAZAREV (1984)
Lời Việt : Thanh Xuân
Наступает минута прощания,
|
Đã đến lúc chia tay nhau rồi em hỡi
|
Воздух туманный и синий,
|
Không khí rét buốt đang xanh màu u ám
|
Прощай, отчий край,
|
Chào nhé, Đất Mẹ ơi
|
Летят-летят года,
|
Ngày tháng trôi đi, trôi hoài
|
Горит солдатская звезда.
|
Là những ngôi sao lính sáng ngời ngời.
|
Лес да степь, да в степи полустанки.
|
Qua biết bao thảo nguyên cùng rừng núi biếc chập trùng
|
Нет, не будет душа безучастна
|
Không có đâu trái tim khô và hờ hững
|
Летят-летят года,
|
Ngày tháng trôi đi, trôi hoài
|
Bài hát bằng tiếng Ba lan với tựa đề:
ROZSZUMIAŁY SIĘ WIERZBY PŁACZĄCE - CÂY DƯƠNG LIỄU KHÓC
Nhạc: V.I. Agapkin - Lời : Roman S'le,Zak
Rozszumiały się wierzby płaczące,
Rozpłakała się dziewczyna w głos,
Od łez oczy podniosła błyszczące,
Na żołnierski, na twardy życia los.
|
Cây Dương Liễu cũng ủ rũ khóc than
Cô gái nói nghẹn ngào trong tiếng nấc
Nước mắt cô ngập trào nơi khóe mắt
Thương cuộc đời người lính sẽ khó khăn
|
Nie szumcie, wierzby, nam,
Żalu, co serce rwie,
Nie płacz, dziewczyno ma,
Bo w partyzantce nie jest źle.
Do tańca grają nam
Granaty, wisów szczęk,
Śmierć kosi niby łan,
Lecz my nie znamy, co to lęk.
|
Đừng làm ồn để Dương Liễu được yên
Như giằng xé trái tim ta tan nát
Cô gái ơi đứng lên lau nước mắt
Ta chiến tranh du kích đâu có hèn
Nào chúng ta cùng nhảy một điệu van
Hàm răng ta là nơi treo lựu đạn
Nếu hi sinh quấn chăn vùi ruộng cạn
Nhưng chúng ta đâu có sợ điều gì
|
Błoto, deszcz czy słoneczna spiekota,
Wszędzie słychać miarowy, równy krok,
To maszeruje leśna piechota,
Śpiew na ustach, spokojna twarz, twardy wzrok.
|
Mưa, lầy bùn,mặt trời đốt, sá chi
Khắp mọi nơi, nơi chúng ta dấn bước
Rừng đại ngàn, bộ binh lên phía trước
Tiếng hát trên môi, bình tĩnh đối đầu
|
Nie szumcie, wierzby....
|
Đừng làm ồn để Dương Liễu khỏi sầu
|
I choć droga się nasza nie kończy,
Choć nie wiemy, gdzie wędrówki kres,
Ale pewni jesteśmy zwycięstwa,
Bo przelano już tyle krwi i łez.
|
Dù con đường ta đi chưa kết thúc
Đâu là nơi kết thúc cuộc hành trình?
Chúng ta tin : ta là người chiến thắng!
Dù hi sinh xương máu vẫn đổ nhiều
|
Nie szumcie, wierzby...
Đừng làm ồn cây Dương Liễu
-bạn nghe!
|
Đêm vùng than 7-2-2012
Đỗ Xuân Đào