Mỗi chúng ta sinh ra và lớn lên hạnh phúc khi có cha mẹ ở bên chăm sóc nuôi dạy từ khi mới chào đời. Rồi lớn lên cha mẹ nuôi cho ăn học thành người, mỗi đứa con lại bay một phương trời tìm cuộc sống hay nói cho đúng hơn là tìm kế sinh nhai để nuôi sống bản thân và cho gia đình riêng của mình. Dù có đi đâu về đâu, mỗi khi nhớ đến cha mẹ mỗi chúng ta đều nhớ lại những hình ảnh và những tình cảm đã in sâu vào trong trí nhớ của của mình, từ ngôi nhà nhỏ xinh, với cái nôi, cái võng, cái chõng tre… mới ngày nào mẹ thường hát ru cho đàn con những bài hát yêu thương. Những cái nhìn âu yếm, mừng vui của cha mẹ chứng kiến từng ngày, tháng khi chúng ta biết lẫy biết bò, biết bám vào thành giường tập đứng, đi men… rồi ngày đầu cắp sách đến trường…miệng còn khóc lóc con chả đi học đâu, vì con đâu có biết chữ…Thế rồi tốt nghiệp phổ thông đứa đi bộ đội, đứa đi học và cuối cùng giờ đây ai nấy đều có gia đình sống ở mọi miền của Tổ quốc, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến cha mẹ kính yêu, nhớ đến nơi mình đã sinh ra và lớn lên, được cha mẹ nuôi dạy thành người. Giờ đây cha mẹ đã già rồi, vẫn sống bên mái nhà xưa, ngày tháng mong tin cháu con ở phương trời xa. Xin gửi bài hát này tới cha mẹ yêu dấu của tôi, chúc cho cha mẹ luôn mạnh khỏe, sống lâu bên con cháu. Lời bài hát do nhà thơ Nga nổi tiếng Andrey Dementiev viết, nếu ai yêu thích thơ Nga hẳn biết bài : “Đừng nên thương tiếc một điều gì” cũng là bài thơ của ông. Bài hát ОТЧИЙ ДОМ - NGÔI NHÀ CỦA CHA do nhạc sĩ - ca sĩ Evgenhi Martưnov phổ nhạc, được Sofia Rotaru biểu diễn thành công nhất, xin giới thiệu cùng các bạn.
ОТЧИЙ
ДОМ - NGÔI
NHÀ CỦA CHA “СОФИЯ РОТАРУ”
Евгений Мартынов - Андрей Дементьев
Радость или грусть нас ждут потом,
Но всему начало - отчий дом.
Там у колыбели матери нам пели
Песню любви.
Вновь сейчас во мне звучит она,
Ждёт меня наш домик в три окна.
Близко ли, далеко - свет родимых окон
Вечно не померкнет для меня.
Niềm vui hay nỗi buồn, đợi chúng ta về sau,
Nhưng tất cả bắt đầu - từ ngôi nhà của cha.
Những khi còn trên nôi, mình được mẹ ru hát
Những bài ca yêu thương.
Ngay bây giờ trong tôi, như vẳng nghe tiếng mẹ,
Cùng ba gian nhà nhỏ, vẫn đang đợi tôi về.
Dù ở gần hay xa, ánh cửa sổ thân yêu
Chẳng bao giờ mờ nhạt, mãi soi cuộc đời tôi.
Как живешь ты, отчий дом
В светлой грусти о былом?
Я у дома, у крыльца родного
Встречи жду и вновь пою.
Здравствуй, милый отчий дом,
Будь за нас спокоен.
Днём и ночью ты всегда, всегда со мною,
Я полна (согрет) твоим теплом.
Hỡi ngôi nhà của cha, người đang sống ra sao
Có phải trong quá khứ, còn nỗi buồn hay chăng?
Tôi đang ở trong nhà, bên bậc thềm thân quen
Đợi chờ cuộc gặp mặt, lại khẽ thầm hát ca.
Chào ngôi nhà của cha, ấm áp đầy tình thương,
Hãy mãi luôn yên tĩnh, vì cuộc sống đàn con.
Dù là đêm hay ngày, người mãi ở bên ta,
Tôi luôn được sưởi ấm, bằng nguồn nhiệt bao la.
Сколько бы на свете мне ни жить,
Век его доверьем дорожить.
Но уж так ведётся - юность расстаётся
С домом родным.
Годы, словно сны, над ним летят...
Я ловлю душой отцовский взгляд.
Мама дни и ночи ждёт желанной почты,
Помните об этом, сыновья!
Bao nhiêu năm tôi sống, ở trên trái đất này,
Cả thế kỷ tin tưởng, yêu quý ngôi nhà cha.
Nhưng thời gian trôi qua, tuổi trẻ cũng phải xa
Ngôi nhà mình yêu dấu.
Bao năm ngỡ trong mơ, lượn bay khắp ngôi nhà…
Cả tâm hồn rộng mở, tôi tìm ánh mắt cha.
Ngày đêm mẹ chờ mong, những lá thư quen thuộc,
Hãy nhớ điều này nhé, hỡi những đứa con yêu!
TP. Hồ Chí Minh 22.10.2010
Minh Nguyệt dịch
Евгений Мартынов - Андрей Дементьев
Радость или грусть нас ждут потом,
Но всему начало - отчий дом.
Там у колыбели матери нам пели
Песню любви.
Вновь сейчас во мне звучит она,
Ждёт меня наш домик в три окна.
Близко ли, далеко - свет родимых окон
Вечно не померкнет для меня.
Niềm vui hay nỗi buồn, đợi chúng ta về sau,
Nhưng tất cả bắt đầu - từ ngôi nhà của cha.
Những khi còn trên nôi, mình được mẹ ru hát
Những bài ca yêu thương.
Ngay bây giờ trong tôi, như vẳng nghe tiếng mẹ,
Cùng ba gian nhà nhỏ, vẫn đang đợi tôi về.
Dù ở gần hay xa, ánh cửa sổ thân yêu
Chẳng bao giờ mờ nhạt, mãi soi cuộc đời tôi.
Как живешь ты, отчий дом
В светлой грусти о былом?
Я у дома, у крыльца родного
Встречи жду и вновь пою.
Здравствуй, милый отчий дом,
Будь за нас спокоен.
Днём и ночью ты всегда, всегда со мною,
Я полна (согрет) твоим теплом.
Hỡi ngôi nhà của cha, người đang sống ra sao
Có phải trong quá khứ, còn nỗi buồn hay chăng?
Tôi đang ở trong nhà, bên bậc thềm thân quen
Đợi chờ cuộc gặp mặt, lại khẽ thầm hát ca.
Chào ngôi nhà của cha, ấm áp đầy tình thương,
Hãy mãi luôn yên tĩnh, vì cuộc sống đàn con.
Dù là đêm hay ngày, người mãi ở bên ta,
Tôi luôn được sưởi ấm, bằng nguồn nhiệt bao la.
Сколько бы на свете мне ни жить,
Век его доверьем дорожить.
Но уж так ведётся - юность расстаётся
С домом родным.
Годы, словно сны, над ним летят...
Я ловлю душой отцовский взгляд.
Мама дни и ночи ждёт желанной почты,
Помните об этом, сыновья!
Bao nhiêu năm tôi sống, ở trên trái đất này,
Cả thế kỷ tin tưởng, yêu quý ngôi nhà cha.
Nhưng thời gian trôi qua, tuổi trẻ cũng phải xa
Ngôi nhà mình yêu dấu.
Bao năm ngỡ trong mơ, lượn bay khắp ngôi nhà…
Cả tâm hồn rộng mở, tôi tìm ánh mắt cha.
Ngày đêm mẹ chờ mong, những lá thư quen thuộc,
Hãy nhớ điều này nhé, hỡi những đứa con yêu!
TP. Hồ Chí Minh 22.10.2010
Minh Nguyệt dịch