Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

CHÙM THƠ VỀ HÀ NỘI (st)

HOA SỮA – Nguyễn Phan Hách
Tuổi 15 em lớn từng ngày
Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ

Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu
Mùi hoa sữa tan trong áo em và mái tóc
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh

Tại mùa thu, tại em hay tại anh
Tại sang đông không còn hoa sữa
Tại siêu hình tại gì không biết nữa
Tại con bướm vàng có cánh nó bay

Ðau khổ nhiều nhưng éo le thay
Không phải thời Romeo và Juliette
Nên chẳng có đứa nào dám chết
Ðành lòng thôi mỗi đứa một phương

Chỉ mùa thu còn trọn vẹn yêu thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ
Hương của tình yêu đầu nhắc nhở
Có hai người xưa đã yêu nhau…



HÀ NỘI MÙA VẮNG NHỮNG CƠN MƯA - Bùi Thanh Tuấn

Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông giật mình bật khóc
Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học
Cổ Ngư xưa lặng lẽ buớc chân buồn


Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn
Để con nước thả trôi câu lục bát
Quán cóc liêu xiêu dăm ba tiếng nhạc
Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều


Hà Nội chiêu buồn nhớ mắt người yêu
Nhớ hoa sữa, nhớ hàng me kỷ niệm
Nhớ buổi chia tay mắt đầy luyến tiếc
Phía đường xa một tiếng guốc đi về...

HÀ NỘI MÙA NÀY SẤU CHÍN CHƯA EM? - Lê Giang

Hà Nội mùa này sấu chín chưa em?
Hàng me Sài Gòn đang vào mùa thay lá
Thoang thoảng vị chua khiến lòng anh nhớ quá
Nhớ mùa sấu rụng phố Tràng Thi

Nhớ dáng em ngồi, nhớ bước em đi
Nhớ tiếng em cười, hờn ghen bóng gió
Yêu em, yêu em vì em là ngọn lửa
Hơ ấm lòng anh khi tất cả đã xa vời

Tuổi đang yêu chua chát cũng ngọt bùi
Trái sấu chia đôi tay - và - tay - chấm - muối
Chỉ có vậy mà lòng anh bối rối
Ðể bây giờ thèm sấu nhớ tay ai?


Anh muốn tức thì hoá cánh chim bay
Ra nhặt sấu giữa phố đông Hà Nội
Cho hai đứa lại xoè tay chấm muối
Có sao đâu, dù sấu đã trái mùa!...

Hà Nội mùa thu vắng những cơn mưa
Em hát với Sài Gòn, mưa lâm thâm mái phố
Thấm vào anh từng hạt thương, hạt nhớ
Hạt sấu nào chín rụng giữa bàn tay !

ĐÊM HÀ NỘI NHỚ -(st)

Xa một tuần có lâu quá không anh?
Sao em thấy ngày cứ dài đến thế?
Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa
Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời.

Ngày xa anh em bỗng hoá đơn côi
Gió cũng chẳng vô tình ngang cửa nữa
Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ
Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy.

Hà Nội bồng bềnh trôi theo heo may
Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm
Thơ em xuống dòng, buồn nghiêng dấu lặng
Nỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy..
THƠ CHO NGƯỜI XA HÀ NỘI - (st)
Anh đã xa Hà Nội lâu chưa ?...
Để em kể anh nghe về Hà Nội
Dù bây giờ em vẫn đang bối rối
Chẳng biết làm sao để kể hết anh nghe

Anh có nhớ Hà Nội những đêm hè
Tiếng ve râm ran trên đường Trần Phú
Bóng chị lao công giờ vẫn như ngày cũ
Hàng Đào, Hàng Ngang phố vẫn tấp nập đông

Hà Nội của mình thỉnh thoảng vẫn mưa dông
Mưa chợt đến rồi lại hồn nhiên tạnh
Nửa muốn đón đầu, nửa như trốn tránh
Người ta bảo trời mưa giống con gái Hà Thành

Hà Nội của mình không đẹp đến long lanh
Nhưng đẹp nhất là mùa giáp Tết
Trời đất bừng lên xoá tan mỏi mệt
Như quên đi giá rét của mùa đông !

Sắc xuân làm môi con gái thêm hồng
Như sắc đào Nhật Tân, như hoa làng Quảng Bá
Tết đang về làm đẹp thêm tất cả
Đất hoà với trời cùng rộn rã trước xuân

Anh không về mẹ nhớ anh muôn phần
Hà Nội nhớ...và nhiều người cũng nhớ
Nhưng nơi xa mong anh đừng trăn trở
Anh hãy chờ...anh nhé!...Tết mùa sau !. "