Các bạn thân mến nếu ai
đã từng yêu đương hẳn sẽ nóng lòng chờ mong người yêu tới. Mỗi tiếng động của
bước chân hay tiếng xào xạc của lá cây cũng cứ ngỡ người yêu đang tới. Mỗi phút
giây chờ mong trong lòng thấy râm ran hồi hộp, thời gian thì cứ như kéo dài
thêm ra. Còn khi ở bên nhau ai nấy đều ước muốn lấy tay vặn ngược cho thời gian
quay chậm lại… Nhưng khi chờ mong mà người yêu không đến thì buốn vô tận, chắc
là cả đêm lại mất ngủ, nước mắt ướt hết gối mất thôi… Đây bài thơ nổi tiếng của
nữ thi sĩ người Armenia – Sylva Kaputikyan (Сильва Капутикян), bài thơ thật đúng tâm trạng của người
đang yêu và chờ mong xin giới thiệu cùng các bạn.
ЧАСЫ ОЖИДАНИЯ - NHỮNG GIỜ MONG ĐỢI
Сильва Капутикян
Не пришёл ты… И ночь
почернела в тоске.
Вот и сердце моё как
пустой переулок.
Лишь клюёт тишину чей-то
шаг вдалеке,
Чей-то шаг запоздалый,
тревожен и гулок.
Anh không đến…và đêm đen
trong nhung nhớ.
Còn trái tim em như góc
phố vắng tanh.
Chỉ có bước chân người từ
xa mổ vào tĩnh lặng,
Bước chân muộn màng, lo
lắng đang vọng về.
Я надеюсь ещё. Я впиваюсь
во тьму,
Я ловлю, как шаги нашу
улицу мерят.
Вот всё громче, всё ближе
к крыльцу моему,
Вот сейчас подойдут и
затихнут у двери…
Em còn hy vọng. Em đắm
chìm trong bóng tối,
Em thấy giống bước chân
dạo phố của chúng mình.
Càng to hơn và gần hơn bên
thềm cửa nhà em,
Bây giờ bước lên và tắt
dần sau cánh cửa…
Но шаги, удаляясь от
двери моей,
Раздаются в тиши всё
спокойней и строже…
И болит моё сердце
сильней и сильней,
Будто топчет сейчас его
каждый прохожий.
Nhưng những bước chân ra
khỏi cửa nhà em,
Vang trong tĩnh lặng càng
yên ắng và dè dặt…
Làm trái tim em đau
đớn như thắt lại,
Ngỡ khách qua đường đang
chà đạp lúc này đây.
TP. Hồ Chí Minh
09.04.2013
Minh Nguyệt dịch.